Người đàn bà giữ rừng
Người ta bảo, đi rừng là việc của đàn ông, nhưng lịch sử những cánh rừng ngập mặn Cần Giờ (TP Hồ Chí Minh) được viết nên bởi rất nhiều người phụ nữ đang ngày đêm giữ rừng, lá phổi xanh của thành phố. Họ bỏ lại phố phường cùng những cuộc vui đêm hội, chọn sống đơn độc, làm bạn với sông nước và những loài muông thú…
Phạm Thị Oanh (31 tuổi) toát lên một vẻ mạnh mẽ, rắn rỏi nhưng cũng đầy quyến rũ với đôi gò má trắng hồng, cặp mắt tinh anh cùng chất giọng lưu loát. Nếu gặp Oanh ngoài bìa rừng, có lẽ tôi sẽ chẳng nhận ra cô là người đàn bà sống giữa rừng, làm nghề giữ rừng. Cô gái dân tộc Mường, xứ Quan Sơn (Thanh Hóa) đến với nghề giữ rừng như một sự sắp đặt của định mệnh, khiến ai cũng ngỡ ngàng.
Năm 2011, Oanh được bạn trai của mình là Lê Hoàng Anh đưa vào thẳng chốt giữ rừng thăm cha mẹ. Không phải lần đầu tiên thấy rừng, nhưng Oanh vô cùng lạ lẫm vì rừng ở đây lại có nước ngập, có sông biển xung quanh, nó khác hoàn toàn với rừng núi ở quê hương Thanh Hóa của cô. Oanh ngủ một đêm trong chốt, tận hưởng muỗi mòng và nghe âm thanh hỗn tạp của chim thú. Nếu là cô gái khác, có lẽ sẽ “bỏ của chạy lấy người” ngay khi rời đi nhưng Oanh thì không. Cô có một cảm tình đặc biệt với cánh rừng này và chấp nhận lời đề nghị của bạn trai, bỏ đời công nhân, về Cần Giờ khoác áo giữ rừng. Cha mẹ đã truyền nghề lại cho hai vợ chồng trẻ, ông bà rút về đất liền nghỉ ngơi tuổi già. Vợ chồng Oanh trở thành đời thứ ba kế nghiệp giữ rừng của dòng họ.
Cuộc sống giữa Rừng Sác của Oanh là một hành trình dài đầy thách thức và sự kiên trì. Bước chân của cô chưa bao giờ dừng lại trước những khó khăn của rừng ngập mặn. Học cách điều khiển vỏ lãi, bơi giữa dòng sông, và nhận biết từng dấu hiệu của nước lớn, Oanh đã trở thành một người giữ rừng tài năng chỉ trong thời gian ngắn. Mỗi đêm là một thử thách mới. Muỗi và côn trùng bám đầy, nhưng Oanh và chồng phải làm thế nào để giữ cho cuộc sống không bị quấy rối? Đó là những cố gắng không ngừng để đóng cửa, buông màn và tránh xa sự rình rập của đêm tối. Chỉ có những đêm đi tuần tra rừng mới là khoảnh khắc lẻ loi giữa cơn ác mộng và cuộc sống bình thường.
Sống giữa rừng ngập mặn cũng là cuộc chiến với nước ngọt. Ở đây, nước ngọt trở thành vàng ngọc, mỗi giọt là nguồn sống. Trong thời kỳ khô, Oanh phải băng băng chạy vỏ lãi nhiều cây số để đổi được nước, nhưng niềm vui của cuộc sống là khi đó cũng là dịp để nhìn ngắm những đám mây trên bầu trời và đắm chìm trong sự yên bình của rừng. Cuộc sống giữa rừng không ngừng đặt ra những thách thức mới, nhưng với tình yêu và trách nhiệm, Oanh vượt qua cả những khó khăn khi mang thai con đầu lòng. Bé được sinh ra trong bản lĩnh của rừng, một phần của thế giới xanh ngắt và hòa mình vào môi trường tự nhiên như là một phần của cuộc sống từ khi mới chào đời.
Điều tuyệt vời là sự thích nghi của con trẻ với cuộc sống rừng. Chúng vô cùng yêu thích việc bơi lội dưới dòng sông, như những đứa trẻ của mình đã thể hiện. Mỗi cuối tuần, gia đình Oanh chìm đắm trong sự hạnh phúc khi đòi về rừng để tận hưởng không khí trong lành và cuộc sống giữa thiên nhiên. Điện mặt trời và sóng điện thoại đã đưa lại một tia hy vọng trong cuộc sống của Oanh. Trước đây, khi không có điện, cuộc sống của cô trở nên cô đơn và tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Nhưng giờ đây, nhờ có điện và sóng điện thoại, Oanh có thể kết nối với gia đình, giữ liên lạc thường xuyên và giữ lại những khoảnh khắc đẹp trong cuộc sống giữa rừng ngập mặn.
Như lời của ông Nguyễn Văn Sĩ, Phó trưởng Phân khu III (Ban Quản lý rừng phòng hộ Cần Giờ) nhận xét: “Không chỉ giữ rừng giỏi mà Oanh còn làm được mọi thứ ở khu rừng này. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nét buồn gợi lên trên khuôn mặt của cô ấy. Có lẽ nỗi buồn đã được giấu vào sâu trong khóe mắt, để nhường chỗ cho một tình yêu mộc mạc và chân thật với rừng”.
Nguồn: Báo Công An Nhân Dân – ĐT